Chương 148: Lột da

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

7.629 chữ

02-01-2024

Sau đó, Tô Bạch liền ngồi trên giường, bắt đầu dùng điện thoại tìm kiếm một vài tài liệu.

Phần lớn đều là những tài liệu về người sống lại.

Lúc trước hắn từng nghĩ, khi nào mình có thể trở thành người sống lại cấp Xà.

Chỉ là trong tài liệu của những cái bóng, không một cái bóng nào có thể trở thành người sống lại cấp Xà.

Bởi vì trở thành người sống lại cấp Xà thì phải dung hợp ý niệm trong lòng với linh năng.

Mà kiểu người như những cái bóng sẽ không có nhiều ác niệm đến thế.

Vì ác niệm vừa xuất hiện là đã bị áp chế rồi.

Thế nên, ngay từ đầu Tô Bạch đã từ bỏ con đường để gia tăng thực lực này rồi.

Nhưng vừa rồi, lúc tắm rửa hắn đã phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, hắn... đang lột da.

“Sau khi sống lại, thực lực của người sống lại đạt cấp Trùng là vì họ chưa hoàn toàn dung hợp với cơ thể và linh năng của mình. Mà muốn dung hợp thì chỉ có lấy ác niệm mạnh mẽ làm chất xúc tác mới được...” Tô Bạch khẽ cau mày khi nhìn thấy điều này.

Hắn không khỏi nghĩ, mình thật sự có ác niệm mạnh đến vậy sao?

Mặc dù hắn đã giết 1... 2... 3...

Được rồi, hắn là kẻ ác, có ác niệm cũng là điều bình thường thôi.

Tô Bạch nhìn về phía tay trái mình ngớ ra.

Trên tay trái của hắn xuất hiện một bong bóng màu trắng.

Sau đó hắn duỗi tay phải ra rồi ra sức lột.

“Xoẹt...”

Một âm thanh gần giống với tiếng xé giấy vang lên.

Một mảng da mỏng màu trắng to gần bằng bàn tay bị hắn lột ra.

Tô Bạch nhìn mảng da trước mắt, vẻ mặt nghiêm trọng, đây là Linh Thuế.

Cũng chính là thứ sinh ra khi người sống lại cấp Trùng lột xác thành người sống lại cấp Xà.

Thứ này có thể dùng để làm thuốc, nó cực kỳ hữu dụng đối với một số Người linh năng sử dụng vật phong ấn.

Sau khi ăn nó, khi Người linh năng sử dụng vật phong ấn sẽ không bị phản phệ nghiêm trọng đến vậy nữa.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Bạch hơi cổ quái.

Cứ nghĩ đến cảnh có người uống thuốc được sắc thành từ da mình là hắn lại thấy cả người không được tự nhiên.

Chuyện này đúng là quá khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên rồi.

Tô Bạch lắc đầu, cất kỹ mảng da này, dù nói thế nào thì nó cũng là đồ vô giá, có tiền cũng không mua được đâu, không thể vứt lung tung được.

Đương nhiên là cũng không thể giao nó Đồ Long Bộ được.

Bởi vì trong da có chứa DNA của hắn, nếu Đồ Long Bộ mà tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm được hắn, thì hắn xong phim.

“Chuyện này rốt cuộc là sao...” Tô Bạch nhíu chặt mày nhìn vùng da trên tay trái còn tốt hơn những vùng xung quanh.

Mặc dù hắn rất muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lột xác thành người sống lại cấp Xà là việc hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của hắn.

Chuyện này rất quỷ dị.

Lúc này, Tô Bạch nhìn cánh tay trái của mình, đột nhiên nghĩ đến một việc.

Thời gian trước hắn vá xong quan tài hoàng kim rồi.

Có lẽ, những thay đổi của hiện tại, rất có thể là có quan hệ nào đó với quan tài hoàng kim.

Nghĩ đến quan tài hoàng kim, lông mày Tô Bạch càng nhíu chặt hơn.

Thật ra trong khoảng thời gian này, hắn vẫn trăn trở quan tài hoàng kim rốt cuộc là cái gì.

Từ ký ức của Khúc Du Dương, Tô Bạch biết, Khúc Du Dương suy đoán rằng quan tài hoàng kim hoàn toàn không thuộc về nền văn minh hiện tại, mà rất có thể là nó thuộc về một nền văn minh khác phát triển hơn.

Hắn đồng tình với suy luận này.

Vì giống như những người khổng lồ kia vậy, họ chính là sản phẩm của nền văn minh khác.

Chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc thì quan tài hoàng kim đại biểu cho cái gì.

“Có lẽ... Vấn đề này vẫn cần từ trong miệng những nền văn minh khác mới biết được.” Tô Bạch nghĩ tới trước đây Học giả từng nói, rất nhiều di tích đều xuất hiện những giống loài không thuộc về thế giới này.

Có lẽ, hắn có thể biết được đáp án từ những nền văn minh đó.

Nghĩ tới đây, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, vào nhóm chat.

Mặt Thú: “@ Học giả, hiện tại việc nghiên cứu sinh vật ngoài hành tinh trong cấm địa như thế nào rồi? Có thể giao tiếp được với chúng không?”

Một lát sau, Học giả online.

Học giả: “Trước mắt vẫn đang trong giai đoạn đầu của việc nghiên cứu, đa số những sinh vật ngoài hành tinh này đều khá giống động vật, trí thông minh thấp, không thể giao tiếp. Người khổng lồ mà ngươi nói lúc trước, chúng ta đã đi điều tra rồi, trước mắt vẫn chưa có tin tức.”

Thấy tin nhắn của Học giả, vẻ mặt Tô Bạch bỗng cứng lại rồi lắc đầu.

Là hắn nghĩ quá nhiều rồi, giờ linh năng mới bạo phát hơn một tuần thôi, sao có thể đưa ra kết quả nghiên cứu nhanh như vậy được.

Sau đó, hắn liền gõ chữ trên điện thoại: Ok.

Nhưng hắn còn chưa kịp nhấn gửi thì Học giả lại nhắn trong nhóm.

Học giả: “Nhưng ta có một tin cần nói một chút, gần đây ở Đại học Kinh Đô với Đại học Đô Thành đã phát hiện có người bình thường tự động trở thành Người linh năng.

Khả năng phát triển của những Người linh năng này kém hơn nhiều so với những Người linh năng bình thường, nhưng lại ổn định hơn Người linh năng, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi linh năng.

Hiện nay, Đại học Kinh Đô với Đại học Đô Thành đã đặt tên cho những người này là người thức tỉnh.”

Phi Huyền: “Gì vậy trời? Người bình thường trở thành Người linh năng? Thế giới này sắp điên hết rồi!”

Quản gia: “Không, điều này rất phù hợp với quy luật phát triển của thế giới, giờ giữa trời đất có nhiều nguyên tố linh năng hơn rồi, những ảnh hưởng nhỏ bé đối với cơ thể con người cũng sẽ nhiều hơn, vậy nên một số người xuất hiện những khả năng đặc biệt cũng là điều bình thường thôi.

Hơn nữa, theo những thông tin ta hiện có thì thực lực của những người thức tỉnh này đều rất kém, căn bản là không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho người bình thường được. Trước mắt Đồ Long Bộ đang thảo luận về chuyện này rồi.”

Tiểu Chiếu: “Thế giới này càng ngày càng thú vị rồi, hì hì...”

Người lính: “Không làm loạn được đâu, người thức tỉnh mà gây chuyện là giết.”

Kim Cương: “Hả... Đó là người thức tỉnh à, lúc trước ta thấy có người cướp ngân hàng còn tưởng rằng là người sống lại hoặc Người linh năng cơ. Toàn bọn gà lắm.”

Tô Bạch khẽ nhíu mày khi thấy tin này, chuyện này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với con người.

Chẳng qua không biết các cơ quan chức năng sẽ giải quyết thế nào đây.

Lão Miêu: “Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới ta cả, Phi Huyền, chỗ ngươi có dược liệu cấp E Tử Kim Đằng với dược liệu cấp D Hoàng Tiêu không? Dạo này không tìm được trên thị trường, ngươi bán cho ta một ít, ta chuyển tiền cho ngươi luôn.”

Phi Huyền: “Không thành vấn đề, sau này mọi người cần dược liệu gì thì cứ nói với ta, giá tiền cực kỳ phải chăng.”

Tô Bạch thấy vậy liền rep: “Sau này làm phiền ngươi rồi.”

Phi Huyền: “Mặt Thú huynh đệ không cần phải làm vậy đâu, ngươi tặng ta Thất Thải Lưu Ly Mân Côi rồi còn gì? Sau này cần dược liệu gì cứ tìm ta, 75% dược liệu trên thị trường, ta đều có thể kiếm được cho ngươi.”

Thất Thải Lưu Ly Mân Côi

Thấy tin này, Tô Bạch liền cười.

Những thứ hắn bỏ ra lúc trước, giờ coi như được đền đáp rồi.

Dù giờ hắn có thể cảm nhận linh năng thực vật, nhưng hắn cũng không muốn cần linh năng dược liệu gì là đi cấm địa hái.

Hắn chỉ có thể cảm nhận được linh năng dược liệu trong cấm địa mà thôi.

Điều đó không có nghĩa là nhất định là hắn có thể hái được linh năng dược liệu nào đó trong cấm địa.

Trong đó sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Nếu đã vậy, chẳng bằng bỏ tiền cho xong chuyện.

Tiểu Chiếu: “Phải đó em trai Mặt Thú, ngươi có việc cũng có thể tìm ta, ngươi có nhu cầu gì cũng có thể tìm chị, chị cũng có thể giải quyết giúp ngươi mà.”

Tô Bạch ngơ ngác một chút, là sao?

Chẳng lẽ Tiểu Chiếu cũng có rất nhiều dược liệu?

Nghĩ tới đây, hắn cũng chợt nhớ ra đúng là trước đây Tiểu Chiếu từng nói nàng thu thập được rất nhiều linh năng dược liệu.

Nghĩ tới đây, hắn liền gõ chữ đáp: “Cám ơn, sau này phiền toái mọi người rồi.”

Phi Huyền: “...”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!